Duck hunt
13:4502/06/24
Game mới và hót nhất
Tiên Kiếm Tiên Kiếm
Thể loại Tiên Kiếm, chưởng đẹp vô đối,không chơi uổng phí cuộc đời!
Tải miễn phí
Hỗ trợ tất cả dòng máy
Truyện ngắn

Chiếc Bình Đựng Ký Ức

Tác giả: Dương Nữ Khánh Thương

Ánh sáng hình như không tràn được vào đây.
Những ô cầu thang mục nát. Ngang qua chỗ vòm chắn lại có một máng nước sẵn sàng xả những dòng đen ngòm lâu ngày đọng lạị Một dòng người lặng lẽ đi lên. Lớp lớp khuôn mặt cố gắng kìm hãm, nút chặt sự tự ý thức. Cầu thang không dài lắm nhưng quanh co, cô cảm tưởng đang đi trên lòng ống đến một cõi bất tận nào đó.
Đập vào thị giác những con người đang đi là bảng quảng cáo ố vàng, cáu bẩn, tuy vậy còn nhìn được dòng chữ "Dịch vụ mua bán ký gửi nhân tình, tình cảm" không xa chỗ đó là căn phòng hẹp, có ô cửa được che bằng lưới sắt chỉ đủ thò một bàn tay vào góc tối đó.

Người con gái tiến lại đưa ra một cái bình thủy tinh xanh muốt, trong mơ màng. Một cái bình đẹp làm sáng bừng chỗ tăm tối như thế nàỵ Mắt cô gái cũng xanh một mầu như vậy khiến người ta có cảm tưởng một dòng chảy đang neo lại, mỏng manh nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng đang hiện hữu nhập nhòạ Đúng hơn là một dòng sông vi diệu và huyền ảo lạ kỳ, vừa đắm đuối, miên man lại vừa tha thiết đến kiệt cùng. Và cô ngập ngừng:
- Cho tôi ký gửi tôi của mười năm trước.
- Chỉ vì một lời hứả Giọng đục khàn vọng rạ.
- Hôm nay mới là 9 năm 360 ngày sao người ta không gắng đợi tròn 10 năm, lúc đó cô đến cũng chưa muộn cơ mà. Suy nghĩ đi, tôi đợi...

Dòng người tiến lên, một người đàn bà sắc sảo, ăn diện lộng lẫy chắn ngang:
- Bán cho tôi ba thang lòng tự trọng.
- Cô uống hay ai.
- Gã chồng tôi.
- Thuốc này uống kèm thêm một thang tự ái nữa nhé. Có tự ái rồi mới biết tự trọng. Tỷ lệ 3-1, ba tự trọng, một tự ái cứ như vậy mà chia.
- Vâng cảm ơn ông.
Một ông lão rách rưới, chống gậy khuôn mặt hắn ép sự đau khổ lên chân lại sát hơn cái cửa van nài:
- Cho lão một ít lời ngọt ngào.
- Tôi vẫn pha chế thuốc này nhưng nó không được công hiệu lắm đâụ Ở đời đã đi xin xỏ, người tâm đức thì ít, kẻ phàm phu thì nhiềụ Phải bớt xén chút gì dù nhỏ nhất cũng không làm người ta vui lòng mà cất nổi khuôn mặt thâm xịt vì tiền lên.
- Vâng, lão hiểu.
- Hôm nay tôi đóng cửa đây, mời các ông các bà ngày mai lại đến.

Mọi người lặng lẽ ra về, bước qua thanh chắn ẩm mốc.
Đó là một ngày của muôn ngày những cuộc buôn bán lạ kỳ nơi trần thế.
Mộc cười tự tình với trăng. Trăng chảy ướt đầm vai áo Mộc. Từng sợi trăng vút mềm tao nhã như đổ ra loang mềm trong ánh nhìn bượt bã của nàng. Đêm nay là đêm thứ bao nhiêu của một mùa trăng? Của đợi chờ. Có lẽ đã nhiều lắm nhưng chưa lúc nào Mộc cảm thấy đuối và thèm râm ran cảm giác là một cô thôn nữ như mười năm về trước như lúc nàỵ Cảm giác ấy lớn dần, nó sưng mọng, tấy lên, trong tâm thức nàng từng đêm mất ngủ. Một nỗi buồn dềnh lên, ngấm nước, hòa tan trong ánh trăng lòa mờ ảo...

Mười năm về trước. Mộc đi gánh nước đêm, nàng ngủ yên trên vạt cỏ sương xanh như ngọc. Lúc ngủ dậy Long đã ngồi bên mé sông tự lúc nàọ Phía trên là bãi cát chạy dàị Những vồng cải như tóe ánh trăng. Những đốm vàng thánh thiện như hòa lẫn vào ánh trăng bạc pha phớt xanh mịn. Trăng bủa vây không gian, lùa vào áo Mộc, tóc Mộc một mùi hương dịụ Hương trăng tỏa và những cơn gió từ mặt sông ướt rượt và mơn man. Từng bụm trăng vẫn ùa xuống nương cải tắm lên đó những sợi tơ vàng như tơ trờị Cả màn hoa cải lẫn mầu trăng hòa vào nhau nhạt nhòa, hợp rồi tan, tan rồi hợp, xô dạt nhau bồng bềnh... Bóng Long trầm tư như đá khắc. Cảm tưởng lồng ngực anh cũng đang căng vồng như những con nước dưới kiạ Sợ anh bắt gặp cái cảnh lúng túng của mình, Mộc chủ động bước xuống bến, khỏa nước ào ào, nghiêng thùng cho trăng và nước ào vàọ Long đợi Mộc. Mộc cũng đợi Long. Long phá vỡ cái yên lặng của hai người bằng cách lại gần, đặt tay lên vai Mộc: "Để anh quẩy hộ".

Mộc ngoan ngoãn rời vai cho Long gánh, nàng chầm chậm đi sau Long. Đến cồn cát theo quán tính Mộc vẫn bước, còn Long đặt gánh xuống khẽ gọi: "Mộc ơi". Tiếng gọi nồng quá. Mộc ngồi khẽ xuống bờ cát. Cát rẽ đường ngôi, rịn vào kẽ chân Mộc.
- Mộc ơi, đáng lẽ đêm nay anh sẽ nói với Mộc là anh yêu em. Và đời anh chỉ có mình em. Nhưng anh không muốn em khổ. Ngày mai anh sẽ đi khỏi làng. Để không phải nhìn em mà đớn đaụ Em có thấy dấu hoa thị cuối chân trời ấy không? Người già làng mình nói mười năm nay nó mới lặp lại một lần. Nếu lúc ấy anh còn sống sẽ về thăm em đúng đêm hoa thị nở.
Bàn tay Long nóng bỏng nhưng mắt Long thì vừa sắc lạnh lại vừa đau buốt.
Trời sinh ra nàng là phận gái. Muốn tìm bến trong để nương thân. Có bến, có đò rồi thì tự dưng đắm đò. Mộc khóc thầm. Nhìn lên cánh hoa thị mỏng manh bằng vệt tay, vẽ đường vân phù du huyền ảo như một chấm nhớ xa xôi, không vọng, gõ vào tâm thức người thôn nữ mối tình trắc trở.

Long bỏ đi, ngồng cải trổ bông đột ngột. Những luống cải luôn có người tưới tắm. Những đêm trăng Mộc tưới cả nước mắt của mình vào từng gốc câỵ Trăng ướt nhòe từng mảnh vỡ ra phập phồng trên mặt nước rồi trôi đi mải miết. Giọt cay, giọt đắng vỡ òa rắc rải trong nương cải.
... Thôn nữ buồn, thôn nữ biết gọi ai... bài hát của kẻ chài vọng vào đánh thức Mộc da diết, cồn càọ Ngày Long đi cũng là ngày cưới mẹ Mộc lần thứ hai.
Ông Hải ngọt nhạt với Mộc: "Con rồi sẽ lấy chồng, lấy chồng thật giàu sang vào để dượng mừng con nhá. Dượng và mẹ xem như chung niêu giúp đỡ nhau lúc về già. Chắc bố con cũng chẳng trách". Mộc uất nghẹn. "Con rồi sẽ lấy chồng". Lấy ai kia chứ? Ông thừa biết Long - con trai ông và Mộc yêu nhau từ tấm bé.

Ông Hải cũng đã từng thẽ thụt thế với Long:
- Con rồi cũng đi, được ăn học tử tế, con sẽ lấy vợ giàu, vợ đẹp. Con còn trẻ phải nghĩ đến tương lai mình chứ. Còn bố, bố già rồi, "nồi méo úp vung méo", phải có người để nương tựa lúc về già. Con biết cô Vi rồi đấỵ Bố định làm vài mâm gọi là... về ở với nhau sớm tối... Con và con Mộc sẽ là, sẽ là... anh em với nhau.
- Sao lại có chuyện này hở bố?
- Ơ hay - ông Hải nhếch mép - Anh quá biết ý định của tôi rồi còn gì. Chẳng lẽ... anh là con mà lại cản trở hạnh phúc của bố mình. Tôi với cô Vi cũng chỉ là nương tựa vào nhau lúc xế bóng mà thôi, để anh yên lòng mà lo sự nghiệp. Tôi đã chọn ngày rồị Anh có giỏi thì cưới trước tôi đi xem nào.
Và cái đêm trăng mà Mộc vẫn nhớ đến đau lòng về sau này cũng là đêm giã biệt, khép lại cánh cửa ký ức tuổi 18 của Mộc. Ngày tiếp ngày, tháng nối tháng nhưng trong hộp kỷ vật của người thôn nữ ấy là những nỗi day dứt đang chững lại, không lớn vượt hơn tuổi mười tám, như khép lại hạt cuối của chuỗi vòng số mệnh.

Mộc sờ soạng. Đây không phải là bến trăng. Và mảnh trăng trên kia cũng không phải là đêm trăng thở sâu mùi sông nước. Tay Mộc chạm phải chấn song cửa sổ. Nàng rời bến Yêu từ dạo đó. Đêm nay mười ba, trăng vừa nhú, ngập ngừng... Nàng chạy trốn nỗi nhớ thương người cha hiền quá cố. Chạy trốn bến trăng đợi chờ, có hoa cải nở sáng từng quầng, mầu vàng hoàng kim.
Không gian như gợi, như mơ. Trăng mười ba chưa đủ chín để viên mãn tròn đầy, nó còn khuyết nhưng nó cũng không quá non nớt để nhạt nhẽọ Nàng vịn gờ cửa sổ nhìn ra mảnh vườn bé nhỏ. Trăng xếp chen với cỏ ngái mùi linh thảọ Nàng thầm cảm ơn chồng đã chạy vạy, tìm kiếm được ngôi nhà ngoảnh về hướng tây, có cả một vườn cây với cây ăn trái để tỏa bóng mát là chính, lúp xúp giữa đó là hoạ Những thứ hoa vớ vẩn mà nàng thích. Chồng nàng còn cầu kỳ cho người uốn những thanh nan trổ dài như chông nhưng nàng khéo léo trồng lên đó những bụi cúc tần và khi cúc tần xanh cũng vừa lúc xuất hiện những dây tơ hồng. Sương phủ mịn trên mặt lá như ngọc, li tị Chồng nàng đang đi công tác xạ Nàng cô đơn. Thà là trăng cứ sáng bừng cho mọi cảm giác được giải tỏa rõ ràng. Đằng này... Nàng ngột ngạt và nhớ. Một nỗi nhớ không định hình. Nàng nhớ một cái gì mà từ rất lâu nàng đã quên nó.

Trong hơi gió từ sông thổi lên, rờn rợn, ẩm ướt, nàng thấy một bóng người đang từ từ tiến lạị Nhẹ nhàng lay nàng. Trăng bỗng mờ đi bởi một đám mây.
Và lúc này, Mộc hôm nay đang đứng trước Mộc ngày xưa - Mộc mười tám tuổi.





* Trang chủ